Nhân ngày đời sống thánh hiến 2-2-2022
Năm nay mồng 2 Tết trùng với ngày Đời sống thánh hiến. Trong bầu khí của mùa xuân, chúng ta chúc cho nhau được trường thọ. Nhưng thử hỏi có mấy ai nghĩ đến trường thọ là thêm tuổi, là già hơn. Có ai muốn già không? Sau đây là câu trả lời của một tu sĩ ham già, tặng các tu sĩ đã … già hay tưởng mình không còn trẻ lắm. Bài này trích từ tuần báo “Thẳng Tiến” (giáo phận Saigon) cách đây gần 55 năm rồi…
CÀNG GIÀ ..
LƯỠI TÔI
sẽ bớt lanh lẩu để đả thông với người đời,
nhưng sẽ thân mật hơn trong cuộc truyện vãn tâm sự với Chúa.
CẲNG TÔI
tê liệt, yếu đuối không còn có thể nhảy từng hai ba bậc thang lầu, cỡi xe Honda, phóng xuống nhà khách hay đứng vững trên tòa giảng,
nhưng sẽ đưa tôi mau tiến trên bước đường lên Núi Thánh.
MẮT TÔI
mờ đi, yếu đi, không còn nhìn thấy mọi vật thế trần,
Nhưng mắt tôi còn nhìn thấy nhan thánh Thiên Chúa vô hình một cách rõ ràng hơn.
TAI TÔI
càng ngày càng cứng, làm cho tôi không còn nghe rõ các mẫu chuyện trần, bắt tôi làm cho người ta tức bởi vì cứ phải nhăn nhó yêu cầu người ta nói to lên… khi người ta đã phải đứt gân cổ để bắn vào tai tôi những tiếng tiếng thật to, thật chậm, thật ít…
Nhưng, tôi đã nghe được dễ dàng hơn tiếng nói của Thiên Chúa tình yêu.
BẠN BÈ CỦA TÔI
dần dần xa lánh tôi, cho tôi là chậm, là cù lần, là cũ, là chướng.
Nhưng, tôi đã mến được dễ dàng hơn tình bạn trung thành của Bạn tình luôn hiện diện.
VIỆC TÔI
càng ngày càng ít, càng hay hư hỏng
Nhưng, tôi sẽ được lãnh phần thưởng muôn đời một ngày không xa
Càng già, tôi càng thấy ngày sống lại vinh quang đến gần!
Muôn lạy Chúa, giờ đây, xin để tôi tớ này được an bình ra đi, theo lời ngài đã hứa…